Chương 225

Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

11.940 chữ

17-12-2022

Edit: Min

Những người đáng chết của Lam gia đều đã chết rồi, Tụ Ma Châu cũng đã làm tiêu hao hết tiên khí trong Điện Tẩy Hồn, nếu muốn tập trung lại lần nữa không biết phải mất bao nhiêu năm, cho nên Thành Hạc Minh suy tàn là điều không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, Cảnh Dương và Bạch Quảng không có tiêu diệt toàn bộ gia tộc của bọn họ. Nếu đời sau của Lam gia có thể làm nên chuyện, không phải là không thể chấn hưng lại Lam gia.

Sau khi trở lại Đảo Chúc Dương, Lam Mạn Thanh liền chủ động tìm Bạch Quảng thỉnh phạt, nàng muốn ở trong sơn động bế quan 300 năm. Bạch Quảng biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, tuy những chuyện Lam Đạo Niên và Lam Mạn Tử làm không liên quan đến nàng, nhưng dù sao bọn họ cũng là phụ thân và muội muội của nàng, nàng cảm thấy mình nên gánh vác một phần trách nhiệm. Mà nguyên nhân chính để nàng thỉnh phạt là bởi vì nàng không thể có cả lòng trung thành và hiếu thảo. Mặc dù Lam Đạo Niên sai nhưng nàng là nữ nhi lại không thể cứu được phụ thân của mình. Cho dù nàng có ý chí sắt đá đến đâu thì cũng không thể không đau khổ, không áy náy được. Vì vậy, đến sơn động bế quan là sự trừng phạt của nàng đối với chính mình.

Bạch Quảng chấp thuận cho nàng đến sơn động bế quan 300 năm, và để nàng tu luyện Trảm Tâm Lục trong thời gian bế quan. Để nàng không đến mức sẽ tẩu hỏa nhập ma khi ở trong sơn động.

Bạch Quảng đến Thành Hạc Minh giúp Cảnh Dương kết thúc mối hận thù với Lam gia. Y vốn tưởng rằng sau khi Cảnh Dương báo thù xong rồi là sau này có thể yên tâm ở trên Đảo Chúc Dương với y, và bọn họ sẽ có một thời gian rất dài có thể ở bên nhau. Nhưng cái câu một khi Tiêu Lăng chết thì hắn sẽ rời khỏi thế giới này ngay của Cảnh Dương khiến Bạch Quảng rất khó hiểu. Cho nên y nhanh chóng đưa Cảnh Dương về Đảo Chúc Dương để hỏi rõ xem chuyện này là như thế nào.

Khi ở trên lưng của sói tuyết, Cảnh Dương bị Bạch Quảng làm cho toàn thân mềm nhũn mất hết sức lực. Nên khi đến bên ngoài Linh Phong Các, Cảnh Dương là được Bạch Quảng bế vào.

Cảnh Dương được đặt lên giường, Bạch Quảng lập tức đè lên trên người hắn, sau khi cởi quần của hắn, y liền nâng hai chân của hắn lên tiến vào.

Cảnh Dương nắm lấy khăn trải giường, há miệng thở hổn hển, khoái cảm mãnh liệt khiến hắn có chút mơ màng, cả cơ thể và não bộ đều đã bị bản năng dục vọng khống chế, hắn không còn phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác nữa rồi.

…………………………(Dòng này quen khum? Roẹt! Kéo rèm!)2

Cảnh Dương dựa vào lòng Bạch Quảng, trợn tròn mắt thất thần cả buổi mới hoàn hồn lại.

Sau khi hoàn hồn, Cảnh Dương lập tức nhớ ra chuyện hắn muốn hỏi “Tại sao ngươi lại đánh bại Lam Thông Khải dễ dàng như vậy?”

“Thương Vọng cho ta mượn chút thần lực, vì tiếp nhận thần lực của hắn nên mất chút thời. Nếu không thì ta đã có thể đến Thành Hạc Minh tìm em sớm hơn rồi.” Bạch quang nói.1

“Thần lực của Thương Vọng?” Cảnh Dương kích động ngồi dậy hỏi “Thương Vọng xuất hiện sao?”

Bạch Quảng cảm thấy có chút không vui mỗi lần nhìn thấy Cảnh Dương kích động khi vừa nhắc đến Thương Vọng, nhưng vẫn trả lời hắn “Hắn chỉ xuất hiện một lát thôi, để lại thần lực là lập tức biến mất rồi.”

“Vậy hắn có để lại lời nói nào không?” Cảnh Dương có chút chờ mong nhìn Bạch Quảng.

“Có, hắn bảo ta giết Tiêu Lăng.” Trước đó Bạch Quảng vẫn rất khó hiểu là tại sao Thương Vọng phải đặc biệt căn dặn y giết Tiêu Lăng. Bởi vì giết Tiêu Lăng là việc rất đơn giản, không cần phải đặc biệt căn dặn. Nhưng Cảnh Dương lại nói rằng nếu Tiêu Lăng chết thì hắn sẽ rời khỏi thế giới này ngay, điều này càng khiến y khó hiểu hơn.

“Hắn bảo ngươi giết Tiêu Lăng? Tại sao?” Cảnh Dương cũng rất khó hiểu, tại sao Thương Vọng phải đặc biệt căn dặn Bạch Quảng giết Tiêu Lăng chứ.

“Trước tiên nói cho ta biết, tại sao em lại rời khỏi thế giới này khi Tiêu Lăng chết đi?” Bạch Quảng hỏi.

“…… Ta cũng không biết nói cụ thể với ngươi như thế nào.” Cảnh Dương nghĩ đến đây liền giải thích với Bạch Quảng một cách đơn giản nhất “Ta đã trải qua rất nhiều kiếp rồi, hơn nữa ký ức của mỗi kiếp đều lưu trữ ở trong đầu của ta. Bắt đầu từ vài kiếp gần đây, mỗi kiếp ta đều có một kẻ thù cần phải loại bỏ, nhưng mỗi khi ta báo thù xong và kẻ thù của ta cũng đã chết, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi thế giới ta đang ở và chuyển đến thế giới tiếp theo.”

Bạch Quảng đã sống trên vạn năm rồi, loại chuyện kỳ quái gì mà y không biết, nhưng chuyện Cảnh Dương nói lại là lần đầu tiên nghe thấy.

“Cho nên ta không giết Tiêu Lăng là vì không muốn rời khỏi thế giới này nhanh như vậy. Ta không biết thế giới tiếp theo ta sẽ đi đến đâu, nhưng ta biết rằng ở thế giới sau, ngươi nhất định sẽ không nhớ rõ ta.” Cảnh Dương nói.

“Ta cũng đi?” Bạch Quảng hỏi “Đến thế giới tiếp theo mà em đang nói tới sao?”

“Ừm.” Cảnh Dương gật đầu nói “Chúng ta đã yêu nhau rất nhiều kiếp rồi. Mặc dù lần nào cũng không biết mình sẽ chuyển thế đến đâu, nhưng ta biết rằng ngươi nhất định sẽ chờ ta thế giới tiếp theo, và ngươi cũng sẽ không nhớ rõ đoạn tình cảm đời trước của chúng ta. Cũng giống như bây giờ vậy, ngươi không thể nhớ được đoạn tình cảm ở rất nhiều kiếp trước của chúng ta.”

Bạch Quảng nhìn dáng vẻ của Cảnh Dương, trong lòng bỗng có chút áy náy. Bởi vì y tin lời Cảnh Dương nói, mà cũng đúng là y chỉ có ký ức của đời này thôi. Y đưa tay sờ đầu của Cảnh Dương, lại không biết phải an ủi hắn như thế nào, bởi vì y không thể bảo đảm rằng kiếp sau mình nhất định sẽ nhớ rõ hắn.

“Lần đầu tiên ta gặp ngươi ở đời này là khi Thương Vọng xuất hiện. Hắn đã nói với ta mấy câu, nhưng ta hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Cho nên ta vẫn luôn muốn gặp hắn để hỏi rõ xem hắn nói những lời đó rốt cuộc là có ý gì.” Cảnh Dương nói “Còn chuyện hắn dặn ngươi giết Tiêu Lăng nữa, ta cũng muốn biết, liệu có phải hắn biết rằng sau khi Tiêu Lăng chết ta sẽ nhanh chóng rời khỏi thế giới này, hay là không biết cho nên mới dặn ngươi giết Tiêu Lăng hay không.”

“Có lẽ hắn không biết em sẽ rời khỏi sau khi Tiêu Lăng chết, cho nên mới bảo ta giết Tiêu Lăng.” Bạch Quảng không quan tâm Thương Vọng có biết chuyện này hay không, nói chung là y không muốn để Cảnh Dương rời khỏi thế giới này. Cho dù Cảnh Dương đã nói rằng kiếp nào bọn họ cũng sẽ gặp lại nhau, nhưng y sẽ không có ký ức hiện tại và cũng không phải là y của hiện tại. Cũng như Thương Vọng, mặc dù y biết Thương Vọng cũng là một phần của mình, nhưng với tư tưởng phân biệt, y không muốn nghe Cảnh Dương nhắc tới Thương Vọng, muốn hắn lúc này chỉ nghĩ về mình mà thôi.

“Ngươi có cách nào có thể khiến hắn xuất hiện và giải đáp những nghi ngờ của ta không?” Cảnh Dương hỏi.

“Ta có thể truyền ý thức cho hắn, dựa trên kinh nghiệm trước đây, chắc là hắn có thể nhận được ý thức mà ta truyền cho hắn. Nhưng hắn chỉ xuất hiện khi hắn muốn thôi, nếu hắn không xuất hiện, có nghĩa là mọi thứ chúng ta làm bây giờ đều không có vấn đề.” Bạch Quảng nói.

Cảnh Dương chống cằm thở dài nói “Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, dù sao chỉ cần chưa nhận được lời giải thích cặn kẽ của Thương Vọng, thì không thể để Tiêu Lăng chết được.”

Bạch Quảng ôm Cảnh Dương vào lòng ngực, cúi đầu hôn lên trán hắn, đưa tay vuốt ve lưng hắn. Y không muốn để Cảnh Dương đi, nếu có thể, y muốn đối thoại trực tiếp với Thương Vọng một lần. Nhưng làm sao để ý thức thuộc về mình không biến mất khi Thương Vọng xuất hiện, chuyện này y phải suy nghĩ kỹ biện pháp mới được.

Thời gian sau đó, mọi thứ đều lại trở về bình thường, các đệ tử trên Đảo Chúc Dương cũng đang từng bước làm những chuyện mà mình nên làm.

Cảnh Dương không tiếp tục song tu với Bạch Quảng nữa, nhưng Bạch Quảng gần như là theo sát hắn một tấc cũng không rời, hơn nữa hai người cũng làm không ít chuyện nên làm.

Tuy nhiên, bọn họ không còn chỉ  ở trong Linh Phong Các nữa, một nơi lớn như Đảo Chúc Dương có rất nhiều cảnh quan kỳ lạ không tìm thấy trên đất liền. Bạch Quảng đi cùng Cảnh Dương thưởng thức mọi cảnh đẹp trên đảo, sau đó giải thoát sự trói buộc của tâm trí và cơ thể của mình, chặt chẽ kết hợp với nhau. Ban đầu Cảnh Dương vẫn có chút câu nệ, cảm thấy làm loại chuyện này ở một nơi thoáng đãng giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì thật là quá xấu hổ. Nhưng sau rất nhiều lần, hắn đã quen rồi, thậm chí có lúc còn sẽ chủ động thân mật với Bạch Quảng.

Dường như trong nháy mắt, một năm đã trôi qua. Ở trên tiên đảo như Đảo Chúc Dương, một năm quả thực không phải là dài, nhưng Thương Vọng lại không xuất hiện một lần nào.

Hôm nay Cảnh Dương tỉnh lại và thấy mình đang nằm ở trên giường của Bạch Quảng. Mặc dù trước khi trí nhớ của hắn về tối hôm qua biến mất, hắn vẫn nhớ rõ là mình đang ở trong bồn tắm bị Bạch Quảng va chạm mạnh. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên khi hắn tỉnh dậy đã ở trong phòng ngủ, hắn đã quen với chuyện này rồi.

Chẳng qua là một năm nay hắn luôn tỉnh dậy ở trong lòng ngực của Bạch Quảng, nhưng hôm nay lại không thấy Bạch Quảng đâu, điều này khiến hắn theo bản năng cảm thấy hơi kỳ quái.

Cảnh Dương đắp chăn mỏng lên người xuống giường, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Bạch Quảng đâu, nhưng lại nhìn thấy tuyết rơi ở ngoài cửa sổ.

Cảnh Dương vội vàng đi tới đến bên cạnh cửa sổ, kinh ngạc nhìn lớp tuyết thật dày bên ngoài. Hắn nhớ Bạch Quảng đã nói với hắn, chỉ cần Thương Vọng xuất hiện, y sẽ biến Đảo Chúc Dương thành băng thiên tuyết địa.

Băng tuyết bên ngoài bây giờ giống hệt như lần đầu tiên hắn đến Đảo Chúc Dương, tức là Thương Vọng đã xuất hiện rồi.

Cảnh Dương nhanh chóng mặc y phục vào, sau đó đẩy cửa chạy ra ngoài, đứng ở trên mặt tuyết nhìn trái nhìn phải. Đảo Chúc Dương lớn như vậy, hắn không biết Thương Vọng đã đi đâu, lại lo lắng còn chưa gặp được là y đã biến mất rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Lúc hắn định liều lĩnh chạy xuống chân núi thì đâm vào lồng ngực của một người.

Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, hắn lập tức nhận ra ánh mắt của người này có chút khác biệt với Bạch Quảng “Thương Vọng?”

“Sao lại mặc ít như vậy chạy ra ngoài?” Thương Vọng bế Cảnh Dương lên, bước về phòng.

“Ta đi tìm ngươi.” Cảnh Dương nói.

“Ta sẽ không chạy, chỉ đi làm một số việc thôi.” Thương Vọng nói.

“Nhưng tại sao lâu như vậy ngươi không xuất hiện, ta đợi ngươi hai năm rồi.” Cảnh Dương oán giận nói “Ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, lỡ như chưa gặp được ngươi mà ngươi lại biến mất thì làm sao?”

Thương Vọng đặt Cảnh Dương lên giường và dùng chăn quấn quanh người hắn “Bạch Quảng hẳn là đã nói với em thế giới này không chịu nổi thần lực của ta, ta không thể xuất hiện thường xuyên, thời gian xuất hiện cũng không thể quá dài.”

“Vậy tại sao lần này ngươi lại xuất hiện? Ngươi đi làm chuyện gì?” Cảnh Dương tò mò hỏi.

“Ta đi giết Tiêu Lăng.” Thương Vọng nói.

“Ngươi đi giết Tiêu Lăng?!” Cảnh Dương mở to mắt hỏi “Tại sao ngươi nhất định phải giết hắn? Hắn mà chết là ta sẽ phải rời khỏi thế giới này đó.”

“Ta biết.” Thương Vọng sờ mặt Cảnh Dương nói “Chỉ cần hắn chết, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc, em không cần tiếp tục luân hồi chuyển thế nữa.”

“Có, có ý gì?” Cảnh Dương nhìn Thương Vọng với vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.

“Hiện tại em không cần biết nhiều như vậy, khi trở về em tự nhiên sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Tất cả ký ức, tất cả những chuyện đã xảy ra, em đều sẽ nhớ thôi.” Thương Vọng dịu dàng nhìn Cảnh Dương nói.

“Trở về nơi nào?” Cảnh Dương có chút bối rối không thể giải thích được.

“Trở lại nơi em vốn thuộc về, ta đã đợi em rất lâu rồi.” Trong đôi mắt của Thương Vọng mang theo một nỗi nhớ rất mãnh liệt.

“Vậy, Bạch Quảng thì sao? Hắn cũng sẽ trở về chứ?”. Cảnh Dương hỏi.

“Đương nhiên, hắn cũng giống mấy đời trước vậy, đều là một phần linh hồn của ta. Sau khi em trở về, hắn cũng sẽ trở về trong linh hồn của ta.” Thương Vọng nói.

“Ta…….” Cảnh Dương đột nhiên không biết nên nói cái gì.

“Đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, ta về trước đợi em.” Thương Vọng đặt lên trán Cảnh Dương một nụ hôn.

Cảnh Dương đột nhiên chìm vào bóng tối, hắn chưa kịp nói gì thì  gì đã bất tỉnh.

Hắn lại trở về trong hệ thống, sau đó nhìn thấy toàn bộ thế giới hệ thống không ngừng xoay tròn khiến hắn đầu váng mắt hoa, sau đó lại bất tỉnh.

+

End thế giới cuối cùng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!